YunnyKat
Tổng số bài gửi : 176 Join date : 04/04/2010 Age : 27 Đến từ : trên trời rơi xuống :x
| Tiêu đề: Cổ tích bồ công anh.. Wed Apr 14, 2010 12:09 am | |
| Ngày xưa, có một mảnh Đất yên bình yêu một bông Bồ Công Anh bé nhỏ . Nhưng Đất chưa bao giờ nói ra. Chỉ lặng lẽ, âm thầm chăm sóc và chờ đợi Bồ Công Anh lớn. Nhưng đất chưa bao giờ nói ra...chỉ lặng lẽ...âm thầm,,,chăm sóc và chờ đợi Bồ Công Anh lớn... Bạn của Đất là Gió thường ghé qua chơi. Bồ Công Anh từ đó mà quen biết Gió....Gió ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi...Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng...Gió cầm trên tay cây sáo trúc...thổi những bài ca đẹp về cánh đồng...và về những miền đất mà chàng đã đi qua...Gió kiêu hãnh... Gió lạnh lùng...và Gió cũng vô tâm...Gió lướt đi ngang qua trên cánh đồng...khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo...Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy...chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ. ...Bồ Công Anh không phải là ngoại lệ...Gió ập tới khiến nàng choáng ngợp...choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần....Khi cơn Gió lướt qua trên cánh đồng...nàng vươn mình theo hướng gió...đón Gió về lại bên nàng...Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng....vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp....Nàng yêu Gió...trong sáng và trọn vẹn. ...Nhưng Gió sinh ra không phải để dừng chân...Chàng là đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm....Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú ngụ đời đời...Gió lại ào ạt thổi qua...Bồ Công Anh cố níu giữ...cố nắm bắt Gió bằng thân hình mảnh dẻ của mình...nàng vươn mình ra.....Nhưng vô ích....Gió vẫn cứ thổi lạnh lùng. Một hôm, Đất đau đớn phát hiện ra rằng: bông Bồ Công Anh bé nhỏ và Gió đã yêu nhau....Đất nhói lên trong lòng...Chàng che chở cho người con gái chàng yêu...để rồi mất nàng trong giây lát...Đất tuyệt vọng giơ nhành cỏ tay xanh biếc ra....giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt....Nhưng cánh lá chơi vơi trong Gió....Những cánh hoa Bồ Công Anh ...xinh đẹp và mềm mại...đã tự tách khỏi nhuỵ hoa...để bay cùng chiều với Gió mất rồi. ...Kể từ đó...Gió đã đưa Bồ Công Anh đi bắt đầu một cuộc hành trình...Cuộc hành trình mang tên hạnh phúc...Cánh hoa cứ thích mải miết...mải miết bay theo gió... Bồ Công Anh vẫn thường bảo với Gió : "Em là Bồ Công Anh vì anh là Gió. Em sẽ theo anh đi đến cuối phương trời..." "Vậy thì Bồ Công Anh ơi, em phải hứa...không bao giờ trách hờn anh..." Rồi Gió đưa bồ công anh bay đi. Bay đi xa... Xa mãi... Xa... Bồ Công Anh lâng lâng trong hạnh phúc. Bồ Công Anh nào có còn nhớ tới miền đất yên bình nơi cũ. Gió đã đưa Bồ Công Anh đi xa lắm lắm rồi... Bồ Công Anh chỉ nhớ cái tát của đất. Bỏng rát... "Cậu ấy là Gió. Em đi theo hoài vậy được sao?" "Cuộc đời của em không liên quan gì đến anh!!!" BỐP!!! Đau đớn và hối hận. Đất mờ dần trong đêm mù sương... Một ngày kia. Bồ Công Anh thấy mình chới với. Khi tỉnh lại thì Gió đã đi đâu mất rồi. Chỉ cảm thấy hơi ấm và êm êm, dìu dịu. Chẳng biết tự khi nào Bồ Công Anh đã trở về chốn cũ. Ngẩn ngơ... sau bao nhiêu ngày hạnh phúc...nàng bị gió trả về với Đất....Đất không ngần ngại...giúp đỡ Bồ Công Anh bắt đầu một cuộc sống mới...và nó biết...Một ngày nào đó...Bồ Công Anh lại bỏ nó đi...Nó không oán trách...bởi vì một lẽ rất đơn giản..Nó Yêu Bồ Công Anh ... "Ta ra đi mang theo bóng hình nơi cũ Em hãy tin rằng: anh yêu em... Em là em và anh là anh..." Lời bài hát ngân nga. Gió ko vô tình. Nhưng Gió muôn đời vẫn là Gió. Đất đã bao lần bắt gặp Bồ Công Anh hát bài này. Chỉ một mình bên nhà thờ cổ. Mắt Bồ Công Anh nhìn ra xa lắm... Có thể tìm gặp Gió không Bồ Công Anh ơi...? Chiều buông nắng. Hoàng hôn khuất xa chân trời... Đất đến bên Bồ Công Anh. "Bé khóc đi!" Đất nói giản dị, cho Bồ Công Anh mượn đôi vai để ngả vào. Nhưng Bồ Công Anh không khóc. Bồ Công Anh mơ thấy mình bay chơi vơi. Chơi vơi. Vô định. Trong cơn ngơ ngẩn đó, Bồ Công Anh nghe tiếng Đất thì thầm, chậm và đều: "Hãy nghe thật kĩ này bé nhé, vì anh không có can đảm lặp lại đâu! Anh âm thầm như một dòng nước sâu, trong cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em. Một là bây giờ, khi anh sắp sửa nói ra rằng: Bồ Công Anh bé nhỏ ơi, hãy ở lại với anh đi, anh hứa sẽ là một mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt...". Mỗi sáng Bồ Công Anh thức dậy là một ngày mới an lành và hạnh phúc. Bồ Công Anh nhìn ra vườn nơi trước kia đã từng hẹn hò với Gió. Đất đang nâng niu, chăm sóc những luống cây bé tí hin mà Bồ Công Anh rất thích. Bồ Công Anh chợt mỉm cười...Hạnh phúc mà Bồ Công Anh hằng tìm kiếm không ở đâu xa mà chính là đây, là mỗi ngày được nhìn thấy Đất, là được nũng nịu trong vòng tay ấm áp của Đất... | |
|